Ngọc Trinh chụp ảnh khỏa thân. Tên bộ ảnh là Cám dỗ. Tin ấy lan ra một cách êm đềm, thanh thản, nhẹ nhàng như cơn gió ban mai. Thấp thoáng như giọt sương trên cành. Vì hành động đó có gì là ngạc nhiên? Có gì là thảm họa.
Không thảm họa vì bộ ảnh không xấu, nhìn vào thấy ta yêu hòa bình, căm thù chiến tranh, chưa kể là thèm ăn táo. Nhìn vào ảnh đàn ông trẻ thở mạnh, đàn ông không còn trẻ thở đứt quãng. Còn thiếu nữ trẻ thở ghen tị và vui.
Nếu như Ngọc Trinh trở thành vô địch cử tạ, nhận chức giáo sư đại học hoặc bảo vệ thành công luận án tiến sĩ vật lý hạt nhân những chuyện đó sẽ gây sốc hơn nhiều.
Thậm chí gây chấn động trong dư luận, gây hiểm nguy cho xã hội và khoa học.
Nhưng Ngọc Trinh cư xử chuyên nghiệp. Cô là người mẫu nội y, là nữ hoàng đồ lót thì cô biết làm sao cho xứng đáng và nghiêm túc với tên gọi cao quý đó.
Trong thế kỷ 21, ai dám tuyên bố đồ lót không quan trọng. Trong thế kỷ 21 và có lẽ thế kỷ 22 nữa, ai dám đến những dạ hội mà quần áo bên ngoài lấp lánh còn bên trong đồ lót tả tơi? Chắc chắn không ai cả, nếu có đầu óc bình thường chứ chả cần xuất chúng.
Do vậy Ngọc Trinh cứ vững bước, cứ yên tâm, cứ vui vẻ đi trên con đường chụp hình đồ lót của cô (dù nhiều khi đồ ấy bé đến mức nhìn không ra).
Chỉ có những kẻ hẹp hòi, có nhận thức cũ kỹ hoặc không hẹp hòi nhưng thân hình xấu xí, chẳng đồ lót nào vừa mới cáu kỉnh.
Thời đại đã phân công cụ thể, và chúng ta nên chấp nhận ngôi sao bóng đá đá bóng cho hay, ngôi sao ca nhạc hát cho xúc cảm, ngôi sao điện ảnh đóng phim cho thổn thức, còn ngôi sao đồ lót hãy chụp ảnh “bo đỳ” cho đẹp, cho hấp dẫn, cho gợi cảm. Xong. Hết. Tốt. Ô kê.
Trong ảnh Ngọc Trinh cầm quả Táo đỏ rực và chín mọng. Nhìn biết ngay Táo ngọt và không có sâu. Bản thân Ngọc Trinh cũng chín mọng, còn sâu nếu có thì kệ, đàn ông hào hiệp bỏ qua. Chả sâu nào gặm nổi cảm xúc, nhất là khi nhìn Ngọc Trinh như một Eva. Cả nhân loại đều biết Eva sinh ra để tình yêu sinh ra, từ đó mọi khao khát như vui chơi, ca múa, ăn uống cũng sinh ra.
Nghề gì cũng đòi hỏi cả lý thuyết lẫn thực hành. Thực hành của Ngọc Trinh ra sao cứ nhìn hình bà con sẽ biết. Nếu không biết hỏi các chuyên gia nhiếp ảnh, chuyên gia hội họa, họ sẽ hướng dẫn.
Nhưng lý thuyết công việc của Ngọc Trinh phải chờ cô nói chúng ta mới rõ được. Hóa ra nó cũng không có gì phức tạp và sai sót. Nó chia làm hai phần chính:
Phần thứ nhất, Ngọc Trinh luôn làm việc vì đàn ông. Còn tin gì hạnh phúc cho đàn ông hơn tin này! Nếu chỉ có con gái xấu, con gái gầy nhom, da đen sì hoặc nếu chỉ có bà già cáu kỉnh, răng lỏm chỏm, tóc bù xù vì đàn ông, còn các cô gái trẻ, da trắng ngần vì Hà Mã, vì Cá Sấu, vì Voi hay vì Ngựa thì đàn ông toi đời. Đàn ông lâm nguy hoặc ít ra cũng đau khổ gần chết!
Tất nhiên, cũng có nhiều thiếu nữ đã, đang vì một hoặc vì nhiều đàn ông trên thế giới một cách âm thầm. Sự hy sinh đó không có gì phải nghi ngờ. Nhưng Ngọc Trinh hơn hẳn họ ở chỗ cô nói ra sự niềm hiến dâng, nói một cách dõng dạc, gãy gọn và chính xác bằng Tiếng Việt đàng hoàng. Phần lớn các cô khác khi phát biểu về đàn ông, hoặc chỉ cần đứng trước đàn ông, đều ấp úng, đều im lặng, lúng túng, mân mê tà áo mỏng hoặc tà áo dầy cộp, nói chẳng ra hơi.
Thứ hai, cái này mới vĩ đại, là Ngọc Trinh kêu gọi phụ nữ phải yêu bản thân mình, yêu một cách cụ thể, yêu một cách say mê, nuông chiều. Phụ nữ phải làm sao cho da trắng, phải làm sao cho môi đỏ, phải làm sao cho tóc đen mượt và dài. Chứ không yêu lung tung, yêu mờ mịt, yêu mà hành hạ, mà chì chiết, đánh đập bản thân, để bản thân lăn lóc ngoài đường cho kẹt xe hoặc lăn lóc trong nhà cho việc rửa bát lau chùi.
Yêu đàn ông nhất là yêu bản thân nhất! Phát minh này cực mới mang nhãn hiệu Ngọc Trinh. Đã thế tình yêu đó phải thể hiện biết cách tự tặng quà cho mình. Quà to, đẹp, và được đặt trong hộp giấy đỏ rực rỡ, nhìn khơi gợi và bí hiểm hơn quả Táo, khiến toàn bộ đàn ông và cả đàn bà đều háo hức muốn biết cái gì bên trong. Sự háo hức đang cháy lên từng phút từng giờ (theo như nhiều nguồn tin đó là gói mì Omachi).
Nếu như Ngọc Trinh phổ biến sáng kiến sớm hơn, clip “Anh không đòi quà” hết đất sống, vì đòi sao nổi thứ người ta tự tặng người ta, đòi mà mang nhục à. Trong khi đó clip “Anh đang chờ quà” chắc chắn sẽ vang lên trong hang cùng ngỏ hẻm.
Điều Ngọc Trinh tuyên bố mới tuyệt làm sao. Nếu phụ nữ không lo cho chính mình, mà cứ bắt xã hội lo, bắt chồng, bắt con, bắt hàng xóm lo thì vô cùng bi kịch. Đầu tiên do những người ấy đã quá nhiều thứ để lo. Sau đó, khi lo cho phụ nữ, một số kẻ hay kèm theo những âm mưu không được vô tư.
Thiếu nữ tự lo, tự chăm sóc và khoe những chăm sóc ấy một cách mãnh liệt là thiếu nữ tự tin, có ý chí, có ngoại hình và thậm chí có cả tâm hồn.
Nói tóm lại, da trắng hơn Ngọc Trinh thì nhiều, môi mọng hơn Ngọc Trinh thì nhiều, kể cả ba vòng chuẩn hơn Ngọc Trinh cũng rất nhiều, nhưng chỉ Ngọc Trinh mới tìm hiểu một cách sâu sắc những khả năng ấy, biết nuôi dưỡng chúng và sau đó biết vận dụng chúng và điều hành một cách hiệu quả.
Đưa khán giả từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, đưa dư luận xôn xao từ tấm hình này đến tấm hình kia, cuối cùng khiến cho dư luận khuất phục và công nhận một cách vẻ vang. Cư xử như thế, không phải là Nữ Hoàng thì là gì? Chả lẽ là phù thủy sao?
Chúc Ngọc Trinh đạt nhiều thành tích trong học tập và công tác. Chúc những lời nói của cô làm phụ nữ suy nghĩ hơn và làm đàn ông phấn đấu hơn. Chúc cho mọi vẻ đẹp cuộc đời này tìm ra những lý
do chân chính để bộc lộ.
do chân chính để bộc lộ.
Lê Hoàng